Tôi 31 tuổi, sống ở Sài Gòn, công việc ổn định và thu nhập khá. Trước đây, tôi có quen một người cũng là mối tình đầu, tình yêu từ những năm cấp ba, sau đó vào đại học rồi sau hai năm ra trường thì hai đứa chia tay. Người yêu cũ sau khi ra trường về quê làm việc, quen người khác trong lúc chúng tôi vẫn còn yêu nhau. Một thời gian sau đó em lấy chồng, tôi đau khổ vật vã, rồi nghĩ lại mình mới ra trường, thu nhập chưa ổn định nên không thể làm chỗ dựa cho em, chỉ biết chúc em hạnh phúc. Tôi vùi đầu vào công việc để quên đi người cũ, sau hai năm, tôi gặp được người con gái khác, là vợ tôi bây giờ. Em xinh xắn, đáng yêu vô cùng, tính cách có phần mạnh mẽ, tuy mới ra trường nhưng đã có công việc ổn định với thu nhập tốt. Phải mất hơn một năm theo đuổi em mới nhận lời yêu tôi. Yêu nhau được ba năm chúng tôi kết hôn. Ở bên cạnh vợ tôi như một đứa trẻ, luôn vui vẻ, hạnh phúc. Từ nhỏ em đã được chiều chuộng nên không khéo léo việc nhà, nấu ăn có lúc mặn lúc nhạt, đôi lúc hay dở chứng làm trời làm biển nhưng đối với tôi chuyện đó không thành vấn đề. Nhân cách và đạo đức mới làm tôi yêu em nhiều hơn.
Tôi yêu thương và chiều chuộng em hết mức, xem em như báu vật của đời mình. Em cũng rất được lòng gia đình và họ hàng tôi, đặc biệt là mẹ vì hay tỉ tê tâm sự và quan tâm đến bà nên bà yêu thương như con gái. Nói chung cuộc sống của tôi khá yên bình và hạnh phúc. Mọi chuyện diễn ra êm đềm cho đến một ngày, người cũ điện thoại cho tôi vừa khóc vừa nói đang ở Sài Gòn, chồng cô ấy phản bội em để đi theo tình mới. Cô ấy nói muốn vào đây để bắt đầu lại từ đầu nhưng không có ai thân thiết, chỉ biết tìm đến tôi. Tôi ban đầu có chút ngỡ ngàng, sau đó đồng ý gặp để giúp đỡ vì thương và dù sao cô ấy cũng là người tôi từng gắn bó lâu.
Những lần gặp nhau giữa tôi và người cũ ngày càng nhiều, cũng đồng nghĩa với việc tôi không dành nhiều thời gian bên vợ. Vợ tôi đôi lúc trẻ con nhưng tính tình lại vô cùng nhạy cảm, tôi phải vô cùng cẩn thận mới không để vợ phát hiện chuyện bản thân và người cũ. Một hôm người cũ uống nhiều và gọi tôi đến giúp đỡ, chuyện gì đến cũng đến, chúng tôi đã đi quá giới hạn, trong thời khắc đó tôi thấy mình thật đốn mạt, nghĩ đến vợ và biết mình đã làm chuyện có lỗi với em, nhưng dục vọng đã khiến lý trí tôi bị mờ đi. Sau khi làm chuyện có lỗi với vợ, tôi vội bỏ về nhà để mặc người cũ ở lại trong đêm.
Sáng hôm sau khi về nhà, tôi thấy vợ rất khác lạ, linh cảm bất an, tôi nhìn vợ, mắt em đỏ hoe và sưng lên vì khóc nhiều, biết chắc vợ đã biết chuyện nhưng tôi vẫn cố hy vọng không phải. Lúc đó tôi thật sự rất sợ nhưng có vẻ mọi thứ đã muộn. Em đưa tôi hồ sơ ly hôn đã được chuẩn bị đầy đủ (vợ tôi làm bên pháp lý nên rất rành những thủ tục này). Em nói nhưng không nhìn tôi, bảo tôi ký đơn, không ký cũng được, sẽ đơn phương ly hôn. Tôi như gục ngã, vợ vô cùng lạnh lùng, tôi không thốt nên lời vì không biết đối diện với em như thế nào.
Ngay trong hôm đó em đã dọn ra chung cư riêng của em, điện thoại cho gia đình hai bên để thông báo và xin phép họp gia đình. Lúc này tôi đang thật sự hối hận, nhìn căn phòng lạnh lẽo, không còn bất cứ thứ gì của vợ, không còn bóng dáng em tôi đau đớn vô cùng, hận bản thân đã làm em tổn thương, hận mình tự tay vứt bỏ hạnh phúc gia đình. Vợ tôi trong chuyện tình cảm rất rõ ràng, tôi biết em nhất định không tha thứ. Tôi biết vợ mạnh mẽ như thế cũng bởi vì khi yêu, em yêu rất nhiều và tin tưởng vào tôi, một khi bị tổn thương em sẽ không tha thứ. Tôi phải làm gì để cứu vãn cuộc hôn nhân này, xin cho tôi lời khuyên.